Nana chap 79-For those who do things to hurt themselves

4/15/2009

 

"Tại sao con người lại làm những việc tổn thương chính bản thân mình"
Hachi
Hachi- cô gái mà tôi vẫn cho rằng thật nông nổi, thiếu những suy nghĩ và sự chín chắn cần thiết trong xã hội hiện nay lại có thể đặt ra 1 câu hỏi khiến tôi nhức nhối đến thế. Hay theo cách nói của những nhân vật trong truyện:

"Trẻ con bỗng nhiên một ngày sẽ hành động như 1 người lớn mà chính ba mẹ chúng cũng phải ngạc nhiên về bước chuyển đổi đó"




Miu- một kiểu mẫu tính cách đối ngược với Hachi, già dặn chín chắn (đôi khi tôi thấy là "chín" quá)-với tư cách là 1 người từng trải qua cái cảm giác của một người đã từng tổn thương mình như 1 thói quen và không có chủ đích, cô đã nhiều lần cắt mạch máu trên tay (mà theo cô nói, cô không có ý định tự tử, vì vết cắt không đủ sâu để chết được), đã trả lời câu hỏi của Hachi như sau:

"Khi một ai đó được hỏi về điều này sẽ không biết phải trả lời thế nào, không hiểu tại sao bản thân lại làm việc ngu ngốc đó. Cho dù tự bản thân có nhận thức được việc làm của mình là không nên, họ cũng không thể thay đổi được gì"

Có ai lại tự nhiên muốn làm đau, gây tổn thương cho chính mình chứ. Vấn đề là ở chỗ, cho dù họ ý được rõ ràng như vậy, họ vẫn không thể nào ngăn bản thân làm những việc ngu ngốc nằm ngoài kiểm soát. Hay nói như cách của Nana trước đây:
"Đau đớn khiến người ta nhận thức được rằng mình đang sống."
Dịch chap này khiến tôi nhập tâm quá mức, đến độ mà tôi thấy, từng câu từng chữ của nó đều được viết riêng cho mình vậy (có tý tưởng bở) . Tôi không muốn phân tích quá nhiều về căn bệnh này, thật sự đó là một căn bệnh mà tôi cũng cảm thấy một chút manh nha của nó đang nằm trong đầu mình.
Câu nói của Nana phía trên mang nhiều xu hướng tiêu cực, nhưng không thể phủ nhận rằng nó đúng, ít nhất là với tôi ở một khía cạnh nào đó. Tôi đã từng suy nghĩ nhiều về ranh giới giữa sự sống và cái chết (quá không cần thiết đối với cái tuổi 19 của tôi). Và nhận ra rằng, ở một khía cạnh nào đó, chúng không hẳn là khác nhau một trời một vực. Chết trong yên bình hạnh phúc còn hơn rất nhiều người Sống mà như chết, vật vờ những tháng ngày vốn không nền tồn tại trên cõi đời này. Cảm xúc, một thứ cảm xúc mạnh như một viên thuốc kích thích quá liều, sẽ giúp bạn phân biệt rõ 2 trạng thái này hơn. Bạn nhận ra mình đang sống khi bạn có 1 niềm vui tột định hay 1 nỗi đau thấu tim cắt thịt.
Hạnh phúc, 2 từ này dường như là một viên pha lê nước tinh khiết, mỏng manh dễ vỡ treo trước mắt tôi hằng đêm, nhưng với tầm vóc khiêm tốn của mình, cả đời này tôi cũng không thể nào chạm vào nó, hoặc giả ngay trong chính giây phút ấy, sẽ làm tan vỡ nó bởi dòng máu nóng vẫn đang chảy trong con người tôi.
Nỗi đau, tôi đã quá quen với 2 từ này ( xin được hiểu là nỗi đau về tinh thần, bởi vật chất vốn là thứ thiết yếu nhưng lại càng trở nên phù phiếm nếu bạn đề cao tính thiết yếu của nó ), đúng hơn là sự kìm nén và nhịn nhục, những mâu thuân và điều trái ngang khiến tôi phải học cách quên đi sự tồn tại của nó dù đôi khi cũng khó mà kiểm soát được hết.
Tất nhiên là không đến mức như Miu tìm đến "cảm xúc" qua những vết cắt trên cổ tay, như Ren qua thuốc phiện, như Takumi, Shin, Reika qua sex... nhưng đâu đó vẫn thấy thấp thoáng những hình ảnh này ở tôi. Có lẽ nhiều người đọc entry này sẽ cho rằng: "Tôi và những con người như tôi thật đáng chê trách và yêu đuối, nhưng trái lại, chúng tôi mạnh mẽ hơn các bạn nhiều lần". Cứ thử rơi vào hoàn cảnh của chúng tôi xem, bạn mới hiểu được chúng tôi đã nỗ lực và cố gắng sống đến nhường nào. Hằng ngày, chúng tôi vẫn cười nói, vẫn sống năng động và đầy nhiệt huyết, cốt không để những người thân yêu của mình phải đau lòng. Bạn sẽ làm gì khi đứng trước hai sự lựa chọn bắt buộc :
-"Một, bế tắc và đau khổ, bạn muốn thoát khỏi cơn ác mộng này ngay lập tức, nhưng việc làm đó dù ít dù nhiều cũng khiến người bạn yêu và yêu bạn phải chịu đau khổ" .
-"Hai, đâu còn cách nào nữa đâu, học cách chung sống với nó, dẫu bản thân có gánh vác đớn đau nhường nào, nhưng vì những người quan trọng của mình, bạn vẫn cố cắn răng chịu đựng".
Bạn hãy chọn đi, là 1 người sống ích kỷ cho riêng mình với lựa chọn 1, hay sống vì mọi người một cách cao thượng mà cũng hết sức ngu ngốc với lựa chọn 2. Lời khuyên của một kẻ ngốc khi đã chọn con đường thứ 2 như tôi cho các bạn là:
"Cầu trời khấn Phật,bạn sẽ không bao giờ phải đứng trước ngã ba đường này"

Nếu như "Hạnh phúc" với tôi là cái gì đó quá xa vời, vậy xin "Nỗi đau" hay luôn "song hành" với "cảm xúc " của tôi, để cho nó không bị chai lỳ và nguội lạnh, tôi không muốn bị lãng quên, tôi không muốn sống mà như chết.

Nana chap 79-For those who do things to hurt themselves
Download:Here



Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket




Hôm nay là sinh nhật mẹ tôi, 1 trong 3 người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời tôi.
Tôi không có ý định nói những lời chúc không cần thiết trong entry này,
mà chỉ định ghi lại vài dòng này như 1 mốc đánh dấu trong trái tim tôi.


0 nhận xét: