Tôi biết có những con đường xây ra mà chẳng có chiếc xe nào chạy trên đó...không biết là do vô tình hay cố ý, con người vẫn luôn xây dựng những thứ không có giá trị và cố níu giữ những thứ vồn không nên tồn tại...
Tôi biết có những ngôi nhà, căn hộ dẫu sát vách nhưng không hiểu do con người vô tình hay xã hội lạnh nhạt, mỗi người một nhịp sống riêng, một không gian riêng, 1 thời gian riêng; chủ nhân của chúng chưa từng có cơ hội gặp mặt, 1 ánh mắt, 1 lời chào, 1 nụ cười...
Tôi biết có những chiếc đèn luôn sáng điện vào ban đêm nhưng thực ra người trong nhà hoặc đã đi ra ngoài quên không tắt hoặc chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết...
Tôi biết có những cuốn sách được mua về đơn giản chỉ là để trưng bày mà không được lật đến 1 trang...con người luôn biết cách trang bị cho mình một vẻ ngoài hào nhoáng, 1 khuôn mặt đẹp, để che đậy những thứ nhơ nhớp bên trong. Tại sao ư? Tôi cũng không biết nữa ...
Tôi biết có những nhân viên văn phòng với nhiều năm kinh nghiệm làm việc trên máy tính vẫn chưa 1 lần chủ động ấn vào phím F12 trên keyboard...hầu hết người ta không ý thức được tầm quan trọng của những thứ gần gũi với mình, họ chỉ nhìn thấy và hướng tới những thứ xa vời, chạy theo những thứ không thuộc về mình rồi đánh rơi chiếc giầy đang đi mà chẳng hay...
Tôi biết có những người suốt 1 đời cố chấp đi theo đuổi 1 thứ tình yêu vốn không nên tồn tại, lại có người thỏa mãn với niềm hạnh phúc giả tạo có được do chính mình tạo ra...dường như con người ta không thể nào học được thế nào là chấp nhận, là bằng lòng, hoặc nếu có chỉ là viển vông, phù phiếm ...
Tôi biết có những mối tình chỉ diễn ra trong một đêm nhưng lại không thể phai mờ trong ký ức ...không hiểu tại sao con người ta ngày càng thiên về yêu thích những thứ bất ngờ, tồn tại ngắn ngủi, đến bất chợt và đi cũng bất chợt hơn là những thứ đang lặng lẽ, giản dị bình thường diễn ra hàng ngày...nhưng giá trị của cái nào là đích thực thì tôi cũng không biết...
Tôi biết có những nụ hôn nồng nàn được trao trong nước mắt; những cái bắt tay, cái ôm thân mật trong mưu toan lừu gạt...
Tôi biết có những cơn ác mộng mà dù suốt đời trốn chạy, con người ta cũng không thoát ra khỏi...đa số con người vẫn luôn bị ám ảnh bởi quá khứ, sống trong những ký ức và kỷ niệm đã qua nhiều hơn là đối diện với bản thân thực tại và nhìn tới tương lại...
Tôi biết...
Tôi biết chứ...
Tôi biết tất cả những điều ngớ ngẩn, nực cười kia của con người, mà tôi đã mắc phải không ít trong số đó...
Tôi biết bạn cũng biết...
Và tôi biết rằng tôi đang sống...
0 nhận xét:
Post a Comment